Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may
Tự Hát
Chả dại gì em ước nó bằng vàng
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Em trở về đúng nghĩa trái tim
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Mùa thu nay sao bão giông nhiều
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi
Sóng
Dữ dội và dịu êm
Ôi con sóng ngày xưa
Trước muôn trùng sóng bể
Sóng bắt đầu từ gió
Con sóng dưới lòng sâu
Dẫu xuôi về phương bắc
Ở ngoài kia đại dương
Cuộc đời tuy dài thế
Làm sao được tan ra
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
Thuyền Và Biển
Em sẽ kể anh nghe
“Từ ngày nào chẳng biết
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Những đêm trăng hiền từ
Cũng có khi vô cớ
Chỉ có thuyền mới hiểu
Những ngày không gặp nhau
Nếu từ giã thuyền rồi Nói cùng anh
Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Nhưng lúc này anh ở bên em
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Đó tình yêu em muốn nói cùng anh
Một bức thư mà chồng Lưu Quang Vũ gởi Xuân Quỳnh, phần nào cung cấp một góc nhìn về những cảm xúc trong thơ của bà, phần nào giúp chúng ta hình dung có một thời người ta yêu nhau như thế. Và cũng tiếc cho một mối tình đẹp nhưng lại kết thúc cùng nhau trong một tai nạn thảm khốc.
Chuyện con thuyền và biển:
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… còn xa
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Biển chỉ còn sóng gió“
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự người hơn.