Lớp trẻ em lúc này ko biết mõ làng mạc là gì, Nặc Nô là gì?
Các bà ở trong nhà quê hoặc mai mỉa nhau rằng: "Mày là con cái Nặc Nô", khiến cho phụ nữ tôi hiểu sai lầm rằng con cái Nặc Nô giống như con cái búp bê, con cái lật đật hoặc một thứ đồ vật nghịch tặc nào là cơ.
Thực rời khỏi Nặc Nô là 1 trong người, thực hiện một nghề ngỗng đặc trưng nhập làng mạc. Ngày ni, người tớ mướn đầu gấu cút đề nghị nợ và này là loại đề nghị nợ đấm đá bạo lực tuy nhiên hiệu suất cao lại thấp; Còn thời xưa những ngôi nhà nhiều nhờ một người thiếu phụ cút đề nghị nợ, không khiến rời khỏi án mạng, không tồn tại đấm đá bạo lực tuy nhiên lại vô cùng hiệu suất cao.
Bà Nặc Nô làng mạc tôi tục danh là bà Phố, ko ck, ko con cái. Mẹ tôi kể rằng: "Bố mi hút thuốc lá lào, sơ ý thực hiện cháy rừng thông, bị tóm gọn nhốt, u nên vay mượn nhị quan liêu chi phí nhằm cút chuộc về. Tiền vay mượn rét lãi vô cùng cao nên lãi u đẻ lãi con cái cứ ck hóa học mãi lên không vấn đề gì trả được. Thế là công ty nợ mướn Nặc Nô cho tới ngôi nhà.
Bà tớ cho tới, trình bày tức thì mục tiêu của mình: "Tôi cho tới nhằm đề nghị nợ phía trên. Sao vay mượn rét nhưng mà nhằm lâu thế ko trả?". Rồi bà tớ ngồi tức thì trước ban thờ ngôi nhà bản thân, tháo dỡ áo bắt rận và kể vanh vách số nợ cả gốc láo nháo lãi ngôi nhà bản thân. Đến trưa nhưng mà Nặc Nô ko về, u nên nấu nướng cơm trắng chào bà tớ ăn còn nếu như không thì bà tớ chửi cho đến tận 5 đời, 7 đời ngôi nhà bản thân.
Đến tối bà ấy vẫn ko về nhưng mà u thì vẫn ko tìm không thấy chi phí nhằm trả. Thế là u nên hối hận lộ bà ấy một bơ gạo (khoảng nửa cân) bà ấy mới mẻ Chịu về cho tới. Nhưng sáng sau mới mẻ tờ nhòa khu đất bà ấy đang đi tới rồi, lại nên nơm nớp trầu nước, nơm nớp ăn trưa, nơm nớp khất nợ nhưng mà chuyến này thì nên nhị bơ gạo chứ không cần nên một bơ như ngày hôm qua.
Nặc Nô cứ hành bản thân như vậy mãi cho đến Khi đề nghị kỳ được số nợ cơ mới mẻ thôi. Mẹ nên đem khế ước cho tới uỷ thác cho tới công ty nợ một sào ruộng chất lượng tốt mới mẻ bay nạn".
Khi tôi học tập lớp 5, bà Nặc Nô làng mạc tôi vẫn còn đó sinh sống. Nhà bà tớ ở trước cổng ngôi trường. Đó là 1 trong túp lều giành giật, lá phi lao rụng tầng giai tầng lớp đậy điệm lên cái rạ đen ngòm sì. Cửa vào trong nhà là 1 trong tấm liếp đan vày nứa, sở hữu then bên phía trong. Cửa bong cũng là 1 trong tấm liếp nứa, với que chống bên phía trong.
Giờ rời khỏi nghịch tặc, tôi mon men cho tới mặt mày hành lang cửa số ngôi nhà bà Nặc Nô, hé tấm liếp coi nhập, thấy bà tớ đang được ở teo ro bên trên dòng sản phẩm chõng tre. Tôi trêu bà một tiếng: "Meo". Lập tức bà vùng dậy chạy rời khỏi, tốc ngược váy lên tận cổ và bảo: "Mèo ăn miếng này này. Mèo ăn miếng này này!". Tôi hãi không còn hồn, chạy tót nhập ngôi trường. Bà tớ xua theo dõi tôi, nhập tận cửa ngõ lớp.
Thấy nổi tiếng hét tiếng ồn ào, thầy hiệu trưởng và những thầy cô chạy rời khỏi tuy nhiên rồi ngay tức khắc bọn họ lại chạy nhập tức thì vì như thế bà tớ còn tốc váy lên rất cao rộng lớn. Sáng loại nhị vào ngày đầu tuần kính chào cờ, thầy hiệu trưởng với ý trách cứ trị tôi. Ông nói: "Thứ sáu vừa phải rồi Hoàng Hữu Các vẫn phạm lỗi trêu bà Nặc Nô". Thầy hiệu trưởng chỉ trình bày được cho tới thế rồi phì mỉm cười và những thầy cô đều mỉm cười quặt mỉm cười trườn. Vậy là tôi cũng bay nàn.
Dạo cơ ngôi nhà tôi với 1 gia sư ở trọ, vì vậy chuyện tôi trêu Nặc Nô đang đi tới tai u tôi. Mẹ gọi tôi cho tới, bắt quỳ trước mặt mày và nghiêm chỉnh giọng nói: "Thầy ko trị con cái tuy nhiên u tiếp tục trị con cái về tội trêu bà Nặc Nô. Vì ko tấc khu đất cắm dùi, ko cả ck con cái nên bà ấy mới mẻ nên thực hiện dòng sản phẩm nghề ngỗng kinh xịn ấy chứ không một ai ham muốn thực hiện như vậy đâu. Bà tớ xứng đáng thương rộng lớn xứng đáng tức giận. Vậy nhưng mà con cái dám trêu bà tớ. Vậy tội này con cái nhận bao nhiêu roi?".
Tôi van lơn lỗi u và van lơn nhận 3 roi vọt. Mẹ bắt tôi nằm úp mặt xuống, tiến công một roi vọt nhập mông, còn nhị roi vọt nữa thì cho tới nợ, nếu như phạm lỗi không giống thì thêm vào đó nhập.
Khi tôi đi dạo group, bà Nặc Nô vẫn còn đó sinh sống. Nhưng 2 năm sau với khi ghé thăm hỏi ngôi nhà thì bà Nặc Nô vẫn không thể nữa. Nền nhà đất của bà, liên minh xã xây một chiếc kho nhỏ nhằm đựng phân đạm và dung dịch sâu sắc. Người tớ kể rằng bà Nặc Nô bị tiêu diệt sau đó 1 trận đấu khẩu bị thua thiệt thảm sợ hãi.
Đó là chuyện vô cùng kỳ lạ vì như thế nếu như chửi nhau thì không một ai sánh kịp tài năng của bà Nặc Nô. Vậy nhưng mà bà lại thua thiệt nhập một trận đấu khẩu với 1 người nam nhi vốn liếng có tiếng là hóm hỉnh nhất làng mạc, đấy là ông Ngọ.
Một hôm ông Ngọ đang được cuốc vườn thì thấy bà Nặc Nô group một rổ khoai thầy thuốc bên trên đầu trở về, Chắn chắn là 1 trong ngôi nhà nào là cơ chưa tồn tại chi phí trả nợ nên nên hối hận lộ bà rổ khoai cơ. Chẳng hiểu vì như thế cơn cớ gì nhưng mà cho tới điểm ông Ngọ đang được cuốc vườn bà Nặc Nô lại tốc váy lên đứng... tè. Trông thấy thế, ông Ngọ bỗng nhiên ham muốn trêu bà tớ.
Ông đứng sát mặt hàng rào bông bụt, tè trực tiếp nhập "đối thủ". Lập tức bà Nặc Nô tốc váy lên, réo tam tằng tổ khảo ngôi nhà ông Ngọ lên nhưng mà chửi. Ông Ngọ vẫn tỉnh bơ cuốc vườn. Khi bà Nặc Nô yên tĩnh giờ thì ông ngừng tay cuốc và chỉ chửi đích năm tiếng: "Tiên sư con cái Nặc Nô". Bà Nặc Nô lại lồng lên chửi ông Ngọ và ông Ngọ cứ cuốc vườn rồi Khi bà yên tĩnh giờ thì ông Ngọ lại chửi đích năm giờ như ban nãy. Cuộc đấu khẩu kéo dãn dài cho tới tối mò mò vẫn ko phân thắng phụ.
Sáng bữa sau, mới mẻ tờ nhòa khu đất bà Nặc Nô đang đi tới chửi ông Ngọ còn ông Ngọ thì nhẩn nha đập khu đất, tiến công luống nhằm trồng dung dịch lào và chỉ Khi bà cơ yên tĩnh mồm thì ông Ngọ lại chửi đích năm giờ ấy. Sang ngày loại tiên nhân Ngọ trồng dung dịch lào nhập vườn. Việc trồng dung dịch lào tỉ mẩn lắm, nên trồng từng cây một nhưng mà cây nào thì cũng nên bón phân lót rồi mới mẻ trồng sau này lại tưới nước nên ông Ngọ với đầy đủ thời hạn nhằm nghênh chiến với Nặc Nô.
Khi bà Nặc Nô vẫn khan quánh xuống đến cổ họng rồi, ko trình bày trở nên giờ được nữa thì ông Ngọ mới mẻ tuôn rời khỏi một tràng tuy nhiên cũng chỉ lặp cút tái diễn năm giờ thân thuộc ấy nhưng mà thôi. Lúc này bà Nặc Nô chỉ tốc váy lên nhảy chồm chồm, đôi mắt trợn ngược nhưng mà ko trình bày được trở nên giờ và đành Chịu thua thiệt cuộc.
Sau chuyến chiến bại ấy, bà Nặc Nô xót xa rồi bị tiêu diệt.
Nhà văn Hoàng Hữu Các